Bài Suy Niệm Chúa Nhật XXXI Thường Niên Năm C | Lễ cầu cho các tín hữu đã qua đời

29/10/2025
495

BÀI SUY NIỆM CHÚA NHẬT XXXI THƯỜNG NIÊN
LỄ CẦU CHO CÁC TÍN HỮU ĐÃ QUA ĐỜI

Một cuộc đời đáng sống là một cuộc đời biết chuẩn bị cho ngày mình chết.

Kính thưa cộng đoàn phụng vụ,

Hôm qua, khi mừng lễ các thánh Nam Nữ, Mẹ Giáo Hội muốn nhắc nhở cho con cái biết rằng có một sự hiệp thông rất mật thiết giữa ba thành phần trong Giáo Hội: Giáo Hội Lữ Hành, Giáo Hội Thanh Luyện và Giáo Hội Chiến Thắng. Nói cách khác, có một mối liên hệ thiêng liêng hỗ tương giữa những người còn đang sống ở trên dương thế này với những linh hồn đang chịu thanh luyện trong Luyện Tội và với các thánh đang hưởng vinh phúc trên Thiên Đàng

Hôm nay, chúng ta dâng thánh lễ để nhớ đến và cầu nguyện Các Tín Hữu Ðã Qua Ðời, đặc biệt là ông bà, cha mẹ và anh chị em thân bằng quyến thuộc, là cơ hội để mỗi người chúng ta nghĩ đến cái chết của bản thân mình. Quả thật, Lá xanh hay lá vàng có thể “rụng” bất kỳ lúc nào, dù gió to hay gió thoảng; trái xanh hay trái chín cũng có thể được (hay “bị”) người ta “hái” bất cứ lúc nào, dù sáng hay chiều. Không ai muốn nói đến sự chết. Người ta cho đó là “chuyện xui xẻo”. “chết” là điều có thật, không ai tránh khỏi. Nhưng chết có phải là hết không ? và chết rồi thì chúng ta sẽ đi về đâu ? Sống và chết có gì khác nhau? Khi chúng ta được sinh ra đời, người vui mừng không phải là bản thân chúng ta, mà là cha mẹ, người thân của chúng ta. Sau khi chúng ta chết, người khóc lóc cũng không phải là bản thân chúng ta, mà là con cái, người thân của chúng ta. Chúng ta không vui sướng vì ra đời, vì lúc đó không biết vui sướng; chúng ta không khóc lóc vì chết đi, vì sau khi chết sẽ không còn cảm giác. 

Chúng ta rời khỏi cơ thể mẹ mà ra đời, rồi lại rời khỏi thế giới này mà chết đi. Chúng ta được đẩy lên sân khấu cuộc đời, rồi laị bị kéo xuống. Người ta thường nói rằng: đời là một vở tuồng mà trong đó mọi người đều phải đóng vai của mình cách xuất sắc, người nghệ sĩ biểu diễn trên sân khấu đèn màu và khi họ sống cuộc sống đời thường thì không giống nhau. Khi chúng ta đóng vai trò của mình trong cuộc sống, thì chúng ta không phải là biểu diễn mà là sống với vai trò của mỗi người đã lãnh nhận từ Chúa ban. Bởi vì, nói theo Tin Mừng, mỗi người phải trả lẽ trước mặt Thiên Chúa về nhưng gì mình đã làm khi còn sống ở thế gian.

Lời Chúa trong ngày lễ cầu cho các tín hữu đã qua đời hôm nay cho chúng ta một câu trả lời, một niềm hy vọng vào sự sống vĩnh cửu mà Thiên Chúa hứa cho mỗi người chúng ta.

Trong bài đọc thứ nhất trích từ sách ngôn sứ Isaia, phác họa cho chúng ta viễn ảnh của một thế giới mai hậu : ngày ấy, trên núi này, Đức Chúa các đạo binh sẽ đãi muôn dân một bữa tiệc, thịt thì béo, rượu thì ngon, và cũng tại trên núi này, Người sẽ bỏ chiếc khăn tang che phủ mọi dân và tấm màn trùm lên muôn nước. Tử thần sẽ bị vĩnh viễn tiêu diệt. Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ lau khô dòng lệ trên khuôn mặt mọi người và trên toàn cõi đất này. Để mọi người được hoan hỷ vui mừng bởi ơn cứu độ đã được trao ban. Và ơn cứu độ ấy chỉ đến với ai biết mở lòng mình ra, để cho tình yêu, ân sủng củaThiên Chúa rót đầy và chảy tràn vào trong tâm hồn của người ấy mà thôi. 

Hoặc trong sách Giop. Ông Giop được giới thiệu là một tôi tớ vẹn toàn của Thiên Chúa, ông là một mẫu người vẹn toàn cả về đời sống thiêng liêng lẫn nhân bản, một người giầu có và được nhiều người kính nể. Nhưng không vì thế mà ông tự cao tự đại, trái lại, ông có một đời sống đạo đức tinh tuyền: “ kính sợ Thiên Chúa và lánh xa điều ác” (G 1,1 ). Chớ trêu thay, ông lại gặp những đau khổ và thử thách quá lớn trong cuộc đời. Ông đã mất hết tất cả mọi sự và ngay chính bản thân ông cũng bị đau đớn ghê sợ về thể xác. Nhưng với tất cả tự do của con người và bằng niềm tin, Giop đã chấp nhận đi vào lôgíc của tình yêu Thiên Chúa: ông tin rằng nếu như Thiên Chúa tỏ tình thương của Ngài đối với những con nai, nếu như Ngài lắng nghe tiếng kêu của con quạ non, thì huống chi đối với con người, Ngài lại không ân cần chăm sóc họ sao? Chính niềm tin này đã giúp cho Giop vượt qua những thử thách. 

Trong đời sống cá nhân, có những lúc, có những thời điểm chúng ta cũng thấy thất vọng buồn bã như Giop. Mặc dù chúng ta không mất tất cả cùng một lúc như Giop, chúng ta  đã mất đi một người thân yêu. Có thể chúng ta than trách Chúa: “ Chúa ơi! tại sao Chúa lại để cho sự đau khổ buồn bã đó xảy đến cho con gia đình con?” và rất nhiều câu hỏi tại sao? tại sao nữa? Chúa đã đáp lại chúng ta như Ngài đã từng trả lời cho Giop: “ ngươi là ai mà dám gạn hỏi đường lối của Ta”.

Dù chúng ta là ai, đều cần phải có niềm tin và hy vọng, cả những lúc hoàn cảnh xem ra bi đát, đen tối và đầy tuyệt vọng: ông Giob, một người công chính và kính sợ Thiên Chúa, bị sập nhà, mất hết hàng ngàn gia súc, tiêu tan hết tài sản, con chết, vợ chửi, ung nhọt từ gan bàn chân đến đỉnh đầu, ngồi dưới đống tro lấy mảnh sành mà gãi. Ông đau đớn đến nỗi nguyền rủa ngày sinh: “ tại sao tôi không chết đi khi mới vừa ra khỏi dạ, tắt thở khi mới lọt lòng” ( G 3,11 ) vẫn có lời đáng khâm phục: “ tôi trần truồng lọt lòng mẹ, tôi cũng trần truồng trở về nơi đó. Chúa ban cho rồi Chúa lại lấy đi, đáng chúc tụng thay danh Chúa” ( G 1,21 ). Thật sự niềm tin và hy vọng tuyệt vời của ông đã được “ Giavê chúc lành cho tình trạng mới của Giob hơn tình trạng cũ. Ông có mười bốn ngàn chiên và sáu ngàn lạc đà, ngàn cặp bò và ngàn lừa cái. Ông được bảy trai và ba gái. Cả xứ không tìm đâu được người nữ nào xinh đẹp bằng con gái ông” ( G 42, 12-15 ). Quả thực đây là bài học tuyệt với về niềm tin và hy vọng cho mỗi chúng ta.

Câu chuyện trong Tin Mừng của Thánh Luca là một ví dụ : Có hai tên gian phi bị đóng đinh trên thập giá, một người thì nhận ra ơn cứu độ của thiên Chúa, còn một người thì không ( Lc 23,39-42 ).

Nếu Đức Giêsu không sống lại thì nói như thánh Phaolô niềm tin của chúng ta thật là trống rỗng, và nếu Đức Giêsu không sống lại chúng ta cũng chẳng cần phải tin vào Ngài làm gì cả, bởi vì đó chỉ là cái chết của một người anh hùng mà thôi. Nhưng Đức Giêsu đã chết và  Ngài đã sống lại. Chính sự sống lại đó bảo đảm và khơi nguồn sự sống lại sau này của chúng ta. Vì thế, chúng ta tin Ngài, chúng ta đi theo Ngài, chúng ta tôn thờ Ngài và chúng ta dâng hiến tất cả cho Ngài. Và chỉ khi nào chúng ta ở trong Thiên Chúa thì đời chúng ta mới được bình an và hạnh phúc mà thôi. Như thánh Augustino đã phải thốt lên : “ Lạy Chúa, Chúa đã tạo dựng nên con cho Chúa, và lòng con những khắc khoải cho tới khi được an nghỉ trong Chúa”.

Nhạc sĩ Hoài An sáng tác bài hát có tựa đề:  “ Nếu chỉ còn một ngày để sống “. Lời của bài hát rất gần với tâm tình của người công giáo chúng ta. Lời của bài hát như thế này : “Nếu chỉ còn một ngày để sống, làm sao ta trả ơn cuộc đời, làm sao ta đền đáp bao người, nâng ta lên qua bước đời chênh vênh? Nếu chỉ còn một ngày để sống, làm sao ta chuộc hết lỗi lầm, làm sao ta thanh thản tâm hồn, xuôi đôi tay đi giữa hừng đông? Nếu chỉ còn một ngày để sống, muộn màng không lời hối lỗi chân thành? Buồn vì ai, ta làm ai buồn, xin bao dung tha thứ vì nhau. Nếu chỉ còn một ngày để sống, chợt nhận ra cuộc đời quá đẹp, phải chăng ta có lúc vội vàng, nên ra đi chưa được bình an?”. Một cuộc đời đáng sống là một cuộc đời biết chuẩn bị cho ngày mình chết. Hãy sống  như chỉ còn một ngày để sống, đó là sứ điệp mà các tín hữu đã qua đời gửi đến mỗi người chúng ta.

Và đâu đó mỗi người chúng ta giờ này nghe được lời cầu khẩn của các linh hồn : “từ vực thẳm con kêu lên Ngài, lạy Chúa. Muôn lạy Chúa, xin Ngài nghe tiếng con. Dám xin Ngài lắng tai để ý, nghe lời con tha thiết nguyện cầu. ôi lạy Chúa, nếu như Ngài chấp tội, nào có ai đứng vững được chăng, nhưng Chúa vẫn rộng lòng tha thứ, để chúng con biết kính sợ ngài”. Thật vậy, các linh hồn ở luyện ngục phải đền tội rất đau khổ vì các tội đã phạm khi còn sống. Họ phải tẩy luyện đi những tội nhẹ còn vướng mắc khi nhắm mắt, phải thanh tẩy những nợ nần về của cải, tiền bạc khi còn sống mà họ chưa thanh toán xong vì lẽ công bằng, hay về danh dự, danh thơm tiếng tốt mà họ đã gây ra cho người khác. Thời gian thanh luyện này dài hay ngắn, lâu hay chóng, tùy theo tội lỗi và thiết sót của từng người. Đau khổ lớn nhất và trước nhất của các linh hồn trong nơi luyện ngục là không được xem thấy Chúa. Họ biết Chúa và yêu mến Chúa mãnh liệt, nhưng còn bị phân cách, không thấy Chúa trong một thời gian, đó là điều khiến họ đau khổ vô cùng. Vậy chúng ta hãy thương các linh hồn ấy, chúng ta hãy làm tất cả những gì có thể làm được để giúp đỡ họ. Hai việc làm tốt nhất là dâng thánh lễ và thực thi bác ái. Xin mỗi người hãy cố gắng thật nhiều, đặc biệt trong tháng 11 này. Quả thực, tháng 11 là thời gian hội ngộ, tháng các linh hồn, mùa tình yêu, báo hiếu, hiệp thông. Đây là cuộc gặp gỡ giữa chúng ta với những người thân yêu đã khuất, trong đó đặc biệt phải kể đến ông bà, cha mẹ, những người đã sinh thành, dưỡng dục chúng ta, mà chúng ta không bao giờ được quên bổn phận phải báo hiếu.

                                                                                       Linh mục Giuse Phan Cảnh

ĐCV Thánh Phaolo Lê Bảo Tịnh Thanh Hóa